Thư gửi người bạn đã khuất

Gió vẫn cuốn đi tất cả, mây vẫn bay không ngừng, thời gian như phi hoa lạc diệp...Hai mươi lăm năm mất tin tức, rồi một ngày tình cờ gặp laị bạn bè qua cái thể giới ảo này; bao buồn vui lẫn lộn vu vơ, những suy nghĩ mơ hồ...nhưng rồi cũng từ cái thế giới ảo này tôi lại nhận tin cậu đã ra đi về miền phương ngoại.

Vẫn biết sanh-tử là chuyện thường tình nhưng làm sao lòng không khỏi đau thương đây? Càng đau thương hơn khi biết mẹ cậu vẫn nhớ và nhắn tin tôi nhưng không biết tôi ở phương trời nào! Không biết để lệ nó rơi có nhẹ nhõm hơn không? Lòng đau thương biết bao khi tôi biết rằng không bao giờ còn gặp laị cậu nữa. Tôi và cậu có tính nết giống nhau, có nhiều nét tương đồng.


Phật pháp ứng dụng thư gửi người bạn đả khuất

Tôi và cậu là những kẻ lẹt đẹt, hậu đậu không cạnh tranh và không có khả năng cạnh tranh với cuộc đời này! Khi tôi có những bất tương ưng trong cuộc đời thì tôi quay về học Phật. Cậu bất tương ưng thì chìm trong men rượu. Ngày tháng vẫn đều đều trôi qua. Tôi biết cậu, muốn về thăm cậu nhưng cuộc đời này đâu thể muốn là được, khi mình không còn tự tại. Cậu thì hoàn toàn không biết tôi ở phương trời nào.

Bây giờ thì chắc cậu biết rồi chứ? Đã bỏ đi các thân tứ đại ngũ uẩn giả hợp này thì còn gì để hệ lụy! Có một điều tôi không dám nói hay nghĩ đến là: Cậu triền miên trong men rượu cho nên khi ra đi không biết ra sao? Tôi thầm mong dư phước trong tiền kiếp sẽ dẫn dắt cậu về miền phương ngoại nào đấy! Miền phương ngoại là cái khái niệm mà khi sống cậu sẽ không hiểu và phần lớn người đời cũng không hiểu.

Họ sẽ nhầm lẫn là quê ngoại! Miền phương ngoại đẹp lắm, yên ả, bình an, không có những bất hạnh của cõi đời này. Miền phương ngoại không có trên thế gian này. Miền phương ngoại nó ở chính trong tâm tôi, tâm bạn, tâm những người... như vậy!đi rồi, mẹ cậu ngồi đấy buồn biết bao, mẹ cậu thương cậu biết bao. cậu vốn sanh ra từ một gia đình danh gia nhưng rồi vật đổi sao dời, thay ngôi đổi chủ...

Rồi từ đó gia đình cậu suy vi! Cố quận mình đầy những nghiệt ngã nhiễu nhương. Cậu chán đời tìm vào men rượu. cậu muốn tìm quên nhưng làm sao quên; tỉnh laị sau những cơn say thì lòng càng trống trải, cô đơn và càng buồn thêm và kết cục cậu ra đi sớm vì men rượu. men rượu nó phá huỷ cả thân xác và tinh thần cậu. Tôi chơi thân với cậu, tôi thật tình với cậu...

Những người bạn khác có thể không muốn dây dưa vì e ngại nhiều tiếng đời, có lẽ vậy mà cậu và tôi mới thân hơn. Tôi vốn thật lòng, chẳng ngại gì . Tôi vốn sống bằng cảm tính chứ không bằng ly tính. Tôi sống nặng về tình, lụy chữ tình nên khổ vì tình. Tôi ôm trong lòng những nỗi đau tình.. vì vậy tôi và cậu hợp nhau. Cậu ra đi tôi cũng không hề hay biết, làm sao đây?

Ở phương trời này tôi vẫn thường lang thang một mình, tôi đi vào thiên nhiên nghe gió hát cây ca. Ngày xưa đi học , đọc sách những chuyện bạn bè tri kỷ như Lưu Bình - Dương Lễ hay Bá Nha - Tử Kỳ... những tưởng là chuyện văn chương; cho đến tận tuần rồi tôi xem một bộ phim về cái tình thiên sơn vạn thủy đầy thương tâm... Vẫn còn nghĩ ấy là chuyện văn chương. Thế mà giờ đây biết tin cậu ra đi thì tôi mới thấy cái tình là thật!

Cậu đi rồi nhưng hình bóng vẫn còn trong tâm tôi. Tôi xưa nay vẫn sống tốt giờ tôi càng phải sống tốt hơn nữa. Tôi phải cố gắng hơn làm lợi cho người cho vật, những gì tôi làm được đều hồi hướng cho cậu. Tôi phải sống tốt hơn nữa cho tất cả hữu tình chúng sanh. Cậu sẽ không phải xấu hổ về tôi mà ngược laị cậu sẽ tự hào về tôi.

Hai mươi lăm năm qua rồi, cậu đã ra đi; hai mươi lăm năm tiếp nữa không biết trong số bạn bè, người thân ai còn ai mất đây? Tôi chỉ biết chắc chắn là rồi ai cũng sẽ như cậu thôi! Vô thường là thế nhưng vô thường đến làm sao mà không khỏi đau thương. Người không phải vật vô tri. Ngồi gõ bồn mà ca như Trang Châu ư? Mấy ai đủ bản lãnh này?

Vùng trời phương ngoại mà tôi đang sống đây giờ đã chớm thu. Mùa đi rồi mùa đến. Dù có trông mong hay thờ ơ thì nó vẫn đến đi. Cậu cũng đi rồi! khi còn sống cậu có bao giờ tự hỏi mình đến nơi này từ đâu, rồi mình sẽ về đâu không? Mình đến nơi này để làm gì? Tôi nghĩ chắc là không, đa phần mọi người ai cũng thế; cứ lông bông mặc thời gian qua đi, rồi đến một ngày kia giật mình thì đã quá muộn màng!

Tôi vẫn lang thang ở cái vùng ngoại phương của mình. Nhiều lúc tôi cũng không biết mình mong gì, đi tìm cái gì...

Tôi vẫn lang thang trong cuộc đời; ý nghĩa của cuộc đời này là gì? Tôi vẫn tự hỏi, tôi cũng như tất cả mọi người đang trên đường về, về cái nơi mà ta đã ra. Dòng sanh - tử vẫn tất bật bất tận ... Giá mà được như các bậc A La Hán thì sao nhỉ? Liệu mình có còn gặp laị trong đời nữa không? Liệu có còn trăn trở những nỗi đau tình đời! Thế nào thì thế, cậu đi rồi, tôi vẫn phải tiếp tục đi cho hết con đường đời!

Thời gian vẫn qua đi như phi hoa lạc diệp, như gió thổi mây bay. Cậu đã đi rồi thì thôi cậu hãy thong dong mà chơi ở vùng phương ngoại ấy! Quốc độ mong manh lắm cậu đừng bận lòng mà chi, sớm muộn gì rồi ai cũng phải tới thôi! Cậu hãy an lòng nhé! Chữ nghĩa văn tự làm sao noí hết được, ý tại ngôn ngoại mà! Giờ cậu không còn bó buộc hạn hẹp trong cái thân ngũ uẩn nữa thì ắt cậu hiểu thôi!

Dù thế nào đi nữa cậu vẫn mãi là bạn của tôi!

Xem thêm: